Dịch: Hoangforever
Vương Dương ấn nhẹ vào thân cây. Từ tay truyền tới cảm giác trơn trượt và mềm mại. Ấn xong phải mất một giây sau thân cây mới khôi phục lại hình dạng cũ.
Giống như kiểu bạn đổ nước vào quả bóng bay, ấn vào nó sẽ lõm xuống, sau một lúc nó liền đàn hồi lại như cũ, chỉ là tính đàn hồi của cái cây này không có bằng quả bóng nước mà thôi.
Vương Dương trợn to hai mắt nhìn, cảm thấy rất là thần kỳ.
Hắn đối với thực vật không được hiểu sâu cho lắm, chỉ biết da của con nít sở dĩ đàn hồi được, nguyên nhân là vì có hàm lượng protit trong cơ thể khá cao. Mà protit cao thì hàm lượng nước sẽ lớn, chính vì lý do này mà da trẻ con mới mềm.
Lẽ nào, loại vỏ cây này hàm lượng protit bên trong nó rất cao?
Hắn dùng móng tay nhẹ nhàng đâm vào, tách ra một ít lớp vỏ cây. Sau đó chà xát miếng vỏ cây này trên lòng bàn tay. Từ trong lòng bàn tay chảy ra một chất lỏng màu xanh lá cây.
Thật khó mà tin được chỉ mới vài giây trước thôi chiếc vỏ này vẫn đang còn nằm ở trên lòng bàn tay thế mà lúc này nó đã biến mất, biến thành một chất lỏng màu xanh lá cây.
Vương Dương ngẩng đầu nhìn đoạn cây khô kiên cường cong lên kia mà cảm thán.
Cũng chỉ có thân thể mềm mại như thế này mới có thể ở trong rừng rậm toàn những cây đại thụ cao lớn như thế này hấp thụ được những tia nắng yếu ớt lọt qua khẽ hở kia.
Vương Dương không biết tên khoa học của loại cây này là gì. Dù sao hắn cũng chưa từng thấy qua cây này bao giờ, cũng không biết cây này sau này tiến hóa lên sẽ biến thành cây gì.
Chẳng lẽ loại thực vật này sau này vỏ cây sẽ biến thành da, thân thể thì phát triển theo hướng động vật sao?
Vương Dương chưa có đọc qua cuốn sách thuyết tiến hóa, cho nên hắn tùy tiện phát biểu suy nghĩ của mình.
Vương Dương cũng không có nhìn quá lâu, điều chỉnh lại cảm xúc có chút mất mác của mình sau đó tiếp tục thăm dò tiếp.
Sau khi đi về phía trước một đoạn, hắn dừng lại trước một gốc cây to bằng mấy người giơ tay vòng quanh.
Hiện tại hắn đã đi sâu vào trong rừng tầm 400 mét rồi. Đây cũng là nơi xa nhất mà hắn từng tới và cũng là nơi “cửa ra vào” giữa hai ngọn núi nhỏ. Nếu như hắn tiến xa hơn, nơi đó sẽ là khu rừng nguyên sinh rộng lớn.
Giống như sông lớn đổ ra biển cả, hiện tại trước mặt hắn chính là biển cả vô tận.
Vương Dương đã quen với cuộc sống trong rừng rậm, nhưng cũng chỉ là trong dải đất rừng rậm này mà thôi. Ngay cả lên núi, hắn cũng chưa có từng trải qua. Cho nên đối với rừng rậm nguyên sinh kia hắn căn bản một chút cũng không biết, không biết bên trong tồn tại những sinh vật nguy hiểm như thế nào.
Vì vậy, hắn quyết định sẽ dừng lại ở đây.
Vẫn giống như trước, Vương Dương lấy chùy đá ra khắc bốn mũi tên lên trên cây, dưới mũi tên có viết:
“Đường trở về.”
Sau đó hướng về phía bên trái đi tới.
Khu vực bên trái nối với chân núi. Đây là hai khối khu vực cuối cùng mà hắn còn có thể ứng phó được.
Vương Dương bước chân lên những chiếc lá khô đã tỏa ra mùi thối rữa, “xào xạc... xào xạc”. ..
Cây cối chằng chịt đem hình ảnh chia năm xẻ bảy.
Trên cây, chim chóc kêu “ríu rít” loạn hết cả lên, cũng không biết là chim gì. Cả khu rừng tựa như bị tiếng kêu này làm cho xao động, bất an. Tùy thời hắn còn nghe thấy cả tiếng “hống” giận nữa.
Mảnh địa bàn này cũng không biết thuộc quyền sở hữu của con vật nào. Trên mặt đất đâu đâu cũng thấy xương trắng dày đặc, có xương to, có mảnh xương, hiện ra một không khí chết chóc bao phủ cả mảnh khu vực này.
Vương Dương đi mà cảm thấy vô cùng khó chịu, không được thoải mái cho lắm. Hắn có thể khẳng định nơi này chắc chắn không thuộc phạm vi thế lực của con Hổ Răng Kiếm kia. Tên kia mặc dù mạnh mẽ, sức ăn cũng rất lớn, thế nhưng năng lực tuyệt đối không có lớn tới mức có thể quét ngang được tất cả động vật giống như thế này.
Nhìn nơi này khắp nơi là xương trắng, Vương Dương e rằng đây là một loài động vật mà hắn không thể nào dây vào nổi.
Vương Dương vừa bước đi, vừa nhanh chóng suy nghĩ trong đầu lọc ra những động vật mà mình biết, nghĩ xem loài vật nào có thể có sức ăn lớn và lực phá hoại kinh khủng tới như thế này??
Hắn nhặt một cây xương lên nhìn một chút.
Cây xương này có đường kính khoảng 3cm, to bẳng cổ tay, chắc là xương bắp chân của một loài động vật nào đó.
Chẳng biết làm sao, đột nhiên Vương Dương đem ống xương này đem đi so sánh với bắp chân của mình, phát hiện ra ống xương này dài hơn chân mình một chút, thấy vậy lòng hắn lập tức liền run lên.
“Là người vượn, nhìn dáng dấp có lẽ đây là xương của người lớn....”
Vương Dương có chút nói không nên lời. Thật ra chuyện này cũng không có gì là lạ cả. Hắn sống ở cách đây không xa, dựa theo số lượng người vượn hằng năm chết đi mà nói, chuyện này cũng là điều bình thường.
Dù sao lúc này người vượn căn bản chưa có khái niệm chôn cất người chết. Ngươi nào chết đi họ sẽ khiêng người đó vứt ra sau hẻm núi.
Lúc còn nhỏ, Vương Dương cũng có thấy chuyện này mấy lần. Lần đầu tiên nhìn thấy, hắn còn cảm thấy xót xa trong lòng, thế nhưng về sau hắn dần thích ứng được với chuyện này.
Có một lần, hắn còn chủ động ra miệng hẻm núi chôn người. Khi đó hắn còn quá nhỏ, mọi người cũng không hiểu được ý đồ của hắn, cũng không có giúp hắn, kết quả là cả ngày cũng không có đào xong cái hố.
Sang ngày hôm sau, thi thể đã không còn nữa....
Kể từ đó về sau, hắn không còn quan tâm tới những chuyện tâm linh tầm thường này nữa, trước tiên cứ ăn no mặc ấm cái đã.
Người này có lẽ đã chết từ lâu, bề ngoài xương đã ngả sang màu đen, rất giòn, gõ mấy cái liền gãy.
Vương Dương tìm mấy cây xương cứng nhặt bỏ vào trong túi. Mang về mài một chút liền có thể làm thành một cây “gai xương”.
Sau đó hắn lại tiếp tục đi tiếp, đi bộ tới gần chân núi.
Nơi này là một cái vách núi giống như hệt suy nghĩ ban đầu của Vương Dương.
Mặt vách núi bóng loáng. Thỉnh thoảng ở nơi dốc đứng mọc ra vài đám cỏ dại không biết tên, nhìn qua giống như bị một vị đại năng nào đó dùng kiếm chém gọn cứt phần đầu vậy.
Trên đỉnh vách núi là một vài cây thông già quấn lấy nhau. Cành cây đầy sức sống vươn ra bên ngoài treo leo giữa không trung như không có nguy hiểm gì.
Trên mặt vách núi này cũng không có thực vật giống như cây mây mà Vương Dương hằng ao ước.
Nhưng mà vào lúc này, hắn cũng không có cảm thấy mất mác, ngược lại còn vui mừng mừng rỡ, bởi vì hắn phát hiện ra, ở phía dưới vách núi có mười mấy thân cây lớn!
Trên cây trĩu nặng quả đỏ rực, mọng nước.
Vương Dương cảm thấy động tâm vô cùng. Hắn nhanh chóng leo lên cây lớn quan sát tình hình xung quanh. Trong đầu hắn vẫn khắc sâu một điều ở nơi nào có miếng ăn, ở đó có tranh chấp. Cho nên hắn hết sức cẩn trọng.
Phía sau là con đường hắn đi tới, bên trái là khu vực đã được hắn khai phá, bên phải là cánh rừng nguyên sinh, phía trước là một vách núi có thể thông lên tới tận đỉnh núi.
Mặt vách núi hướng ra khu rừng nguyên sinh, cũng chính là phía trước bên phải của Vương Dương.
Trước mắt hắn có thể khẳng định, bên trái và phía sau không có nguy hiểm gì, nơi cần phải cẩn thận, chính là phía trên núi và khu rừng rậm nguyên sinh kia. Không ai có thể đảm bảo rằng sẽ không có một con quái vật ăn thịt người từ trên núi chạy xuống hoặc là từ trong khu rừng rậm nguyên sinh chạy ra một con quái vật cả.
Vương Dương không vội, hắn có chính là thời gian, ít nhất phải đợi một lúc mới biết được gần đây có động vật lớn gì không.
Chờ đợi chính là ba tiếng đồng hồ, trực tiếp tới buổi trưa.
Theo lý thuyết, thời gian lâu như vậy, hẳn là có thể nhìn thấy được một chút thân ảnh động vật lớn. Nếu như là lãnh địa của một con thú lớn nào đó, hơn nữa con vật kia có khứu giác nhạy bén mà nói, nó chắc chắn đã nhận ra sự hiện diện của Vương Dương và đã xuất hiện xua đuổi hắn rồi.
Nhưng kỳ quái là chờ đợi hẳn 3 tiếng đồng hồ rồi, thế nhưng mà lại không có bất kỳ động vật lớn nào xuất hiện, lớn nhất cũng chỉ là một con mèo hoang!
Mèo hoang và linh miêu có thể phân biệt được một cách dễ dàng miễn là bạn nắm rõ được đặc điểm của chúng. Mèo hoang có kích thước nhỏ hơn rất là nhiều so với linh miêu, hơn nữa lỗ tai cũng không có lông mao.
Cho nên Vương Dương loại bỏ đây là địa bàn của con linh miêu ra. Mà kể cả đây có là địa bàn của con linh miêu đi chăng nữa thì hắn cũng không có sợ.
Hắn liên tục suy nghĩ, thấy bốn phía thật sự không có nguy hiểm nào, lúc này hắn mới xuống cây, hướng về phía bên kia chạy tới.
Khi tới gần mười mấy cây ăn quả, đột nhiên Vương Dương nghe thấy tiếng “chit chit” từ chỗ cây ăn quả truyền tới. Hắn vội vàng ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn.
Truyện Hoàng Dung, truyện dịch, truyện chữ... nơi bạn đọc những truyện chất lượng nhất. Đọc truyện là thỏa sức đam mê.
Đăng nhập để bình luận