Bạn Cùng Bàn (Dịch)

Sinh nhật lần thứ 36 của tôi vào ngày thứ 6, và tôi vẫn một mình như cũ.
Anh ấy hiểu thói quen của tôi và gửi lời chúc lên WeChat vào lúc nửa đêm mà không có ăn mừng sinh nhật.
Bố tôi có gọi điện cho tôi. Còn mẹ tôi, đầu tiên bà ta chưa chắc đã nhớ tới mình có một đứa con là tôi, chứ đừng bảo bà ta có nhớ tới ngày sinh của tôi hay không?
Buổi chiều, tôi ở phòng trưng bày nghệ thuật sắp xếp lại đồ đạc. Trước khi bảo tàng đóng cửa, một hướng dẫn viên đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat và hỏi rằng tôi có thể về sớm nửa giờ được không?
"Vào ngày kỷ niệm lần đầu, bạn trai tôi đã tới rất sớm và đợi tôi rất lâu."
Làm sao tôi cón thể không đồng ý với câu hỏi này của cô ấy được chứ?? Dù sao tôi cũng là một con người mà.
Buổi tối, kinh doanh khá kém, lầu hai cũng chỉ có vài khách.
Cách đây vài tháng, tạp chí trên máy bay Air China đã đưa bảo tàng nghệ thuật của chúng tôi vào danh sách "Top 10 ký ức về thành phố Đảo Thành."
Bảo tàng thực sự đã tấp nập trong một thời gian. Dù sao giá vé vào cũng không có đắt. Hướng dẫn viên du lịch sau khi đi dạo xong nhà thờ, sau đó dẫn khách về ngôi biệt thự cổ này, chụp mấy tấm hình rồi đăng lên Weibo, cuối cùng rời đi.
Tôi nhân cơ hội này lấy một phần tầng 1 và sân trước mở thành quán cà phê. Tôi chọn nhiều loại bàn ghế có màu sắc không được bắt mắt, tạo thành một khu vực trống trải để chụp hình, và nơi đó cũng chỉ thích hợp để chụp hình mà thôi, cố gắng sắp xếp cho họ ngồi cảm thấy khó chịu nhất, với phương châm, mua đồ sau liền biến.
Mặc dù tạp chí trên máy bay đã được cập nhập nội dung mới. Thế nhưng sau đó Lão Hạc có giới thiệu cho tôi một số phóng viên phụ trách tờ báo địa phương và các tài khoản hoạt động trên phương tiện truyền thông mới...Tôi liên tục sử dụng găng tay trống và sói trắng để quáng bá, cuối cùng cái bảo tàng này cũng được coi là bảo tàng nghệ thuật bình dân, danh tiếng được đi xa.